Hai tiếng tình yêu cõi nhân gian
Đan bằng sợi nhớ, chuyện hợp tan
Yêu là mong đợi người yêu dấu
Là khóc chia ly lệ rơi tràn
Cõi tình thơ mộng thuở vừa yêu
Đón đưa, hờn dỗi, nhớ thương nhiều
Một ngày không gặp hồn ngơ ngẩn
Mây gió cũng buồn, nắng đìu hiu
Thế rồi sánh bước mỗi hoàng hôn
Nhặt hoa màu trắng sắc tigôn
Loài hoa có dáng như tim vỡ
Hai tiếng tình yêu... chẳng chút buồn
Ngày ấy anh thường ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong
Hoàng hôn mờ ảo lòng mơ mộng
Gửi hồn vào sắc hoa trắng trong
Ngày ấy anh thường vuốt tóc em
Thường kể em nghe những nỗi niềm
Sao hoa có dáng như tim vỡ?
Anh sợ rằng anh... phải xa em
Thuở đó em còn rất ngây thơ
Cánh hoa trắng ấy có đâu ngờ
Là màu hoa vỡ tình trong mộng
Nên chỉ xem là một giấc mơ.
Ngày vui đưa tiễn pháo nhuộm đường
Lòng anh đau nhói, chết yêu đương
Người xa xăm quá! Anh buồn lắm.
Tình ta đành gửi gió ngàn phương
Bên ấy em vui, cạnh một người.
Có thầm nhớ tới cánh hoa rơi
Thu đi, thu đến, thu ngày đó.
Giờ đã xa rồi! Hoa trắng ơi!
Hai sắc hoa Ti-gôn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét